GNO - Tôi luôn tự hỏi lòng, mình là người mạnh mẽ hay yếu đuối?

hoa trang.jpg
Tại sao có những biến cố lớn lao trong đời mình vẫn đủ sức vượt qua mà tâm tư gỡ hoài không dứt?

Tại sao có những biến cố lớn lao trong đời mình vẫn đủ sức vượt qua mà có những nỗi niềm, tâm tư gỡ hoài không dứt? Có lúc hồ nghi tự nhủ, bao sách vở, văn chương mình cần mẫn đọc bấy lâu sao vẫn không giúp tìm thấy câu trả lời. Sao luôn có cảm giác lạc lõng, cô đơn giữa đám đông… xa lạ. Rồi câu hỏi cứ lửng lơ vương vấn theo mùa, lặn sâu dưới ánh nhìn băn khoăn, thắc thỏm.

Ai trong đời này có thể giải đáp những mông lung đau đáu ấy? Và lại tìm đến sách - sách nhà Phật, sách mang tinh thần đi tìm bản ngã, an yên. Đọc thầy Thích Nhất Hạnh, thầy Minh Niệm…, đắm mình trong tĩnh lặng , vô ngôn để gần với lòng mình, để hiểu mình hơn… Rồi theo gợi ý, tìm cuốn “Đường xưa mây trắng”. Mà không hiểu vô duyên sao, bao lần không có được.

Rồi là duyên, vẫn luôn tin như thế. Khi vừa mới quen, có người đã tìm bản mềm cuốn ấy trên mạng gửi cho. Có thể với người, đó chỉ là một hành động bình thường, sao với kẻ nhận được đúng thời điểm, lại thấy hân hoan và cảm động. Người đưa tôi chầm chậm rời bến sớm mờ sương để bước ra khoảng không đang nhú những tia nắng đầu tiên. Tôi hồi hộp và chập chững những bước đầu tiên vừa háo hức lẫn hồ nghi.

Vì tôi đã trải những đắng cay, mặn ngọt ở đời, vì tôi nhạy cảm với nhân tình thế thái nên tôi trân quý biết bao hai chữ “chân thành”. Tôi cảm động trước sự quan tâm chân thật. Quan tâm - là người đã dành cho tôi thời gian, chia sẻ những hiểu biết đầy hào hứng - không biết mệt mỏi; giải đáp những thắc mắc, băn khoăn của tôi một cách kiên trì, nhẫn nại.

Tôi như đứa trẻ trước người thầy tận tụy đầu tiên, như ruộng hạn bất chợt gặp mưa rào, kẻ ốm lâu ngày ở trong buồng tối, một ngày mùa xuân được dắt ra vườn chơi… Và với tôi, người thật Đặc Biệt.

Có lẽ người sẽ không hiểu được ý nghĩa từ “đặc biệt” tôi dành cho người, thậm chí người còn mỉm cười hoặc không tin. Tôi vẫn biết, người “bình thường như mọi người thôi” nhưng người có một số điều khác biệt, sự khác biệt cần thiết với tôi - kẻ vẫn luôn hoang mang trên cánh đồng tìm về chính mình.

Tôi từng tự hỏi, tại sao lại là người mà không phải ai khác, đến bên, chỉ cho tôi bao điều mơ hồ rồi dắt tôi tới nơi có ánh hoàng hôn dịu dàng đang soi chiếu; để tôi biết trên đời còn có những vẻ đẹp giản dị đến khó tin, dẫu muộn màng và âu lo, trắc trở. Cũng đã từng có người tự nguyện, sẵn lòng làm điều tương tự như vậy, sao không khiến tôi bận tâm và cảm động? Sao lòng tôi vẫn rất đỗi lạnh lùng? Có phải vì tôi chưa nhận thấy sự chân thành và nhiệt tâm? Hay đơn giản vì người đến bên tôi đúng-thời-điểm!

Khi tôi còn chông chênh giữa bao điều thật giả, dở hay, một câu nói của người làm tôi chấn động. Chỉ là một câu nói giản dị thôi của nhà Phật “ở đây và ngay lúc này”. Tôi chợt nhận ra, đời người ngắn ngủi và hữu hạn vô cùng. Bỏ lỡ một số việc và một người đặc biệt, chẳng phải là điều đáng tiếc lắm sao?

Tôi không đặt câu hỏi để đợi câu trả lời nữa, tôi sống thực với lòng mình, nghe trái tim mách bảo, dù nhiều khi lý trí tấn công đến tối tăm mặt mũi. Tôi cho lòng tôi chà xát đủ đắng cay, mặn ngọt… Tôi dấn thân vào nắng lửa, mưa sa, có khi cả cuồng  phong, bão tố… Con thuyền bản ngã vẫn chông chênh trên biển cả, biết đến khi nào cập bến an yên?

Tôi nhìn sâu vào mắt người, người lặng lẽ nhìn tôi. Tôi muốn tìm những tia chân thành và ấm áp để vững lòng trước rối ren, hỗn loạn của loài người và nhân thế.

Tôi không dám tin vào những điều vĩnh cửu, chẳng dám chắc trăm năm. Chỉ mong lòng mình không hoảng sợ.

Rốt cục, cảm giác cuối cùng mong mỏi vẫn chỉ là… ấm áp. Cảm ơn người đã đến bên, phá vỡ những lạnh lùng và yếu đuối. 

Để dù cuộc đời này còn bon chen, tôi vẫn tin có một vì sao nhỏ trong lòng.

Vì sao nhỏ thật sáng, thật gần và thật ấm!  

 Nhất Mạt Hương

 (Yên Phong, Bắc Ninh)

 Nguồn: giacngo.vn