CHIẾN THẮNG

Trích trong Giác Huệ Thi tập 1

Tung chân đạp, cho đổ tường giải đãi

Vung đôi tay, cho đứt sợi tơ tình

Thổi gió lên, cho thấy rõ trời xanh…

Vẹt mây xám, cho ánh hồng ló dạng.


Dù gặp phải tam đồ, vương bát nạn

Cười khinh nguy, cứ vững bước ngang nhiên

Nuốt chua cay, miễn chí nguyện vẹn tuyền

Cải tục lụy, hoàn toàn thôi hệ lụy.


Tiến! Tiến tới! Ta là người chiến sĩ

Mà tâm tư là một bãi sa trường

Mà quân thù là bè lũ ma vương

Còn tướng, tá, là tham lam, sân hận.


Ta quyết tiến, đánh tan, tiêu diệt tận

Cho đến khi cướp được ải Niết bàn

Treo huỳnh kỳ phất phới ánh vinh quang

Mới cầm chắc trong tay nguồn thắng lợi…


Kìa! Gió sớm, reo hò, trong nắng mới

Đây hương đời, thơm ngát ý từ bi

Hãy ra đi, chớ ngại! Phải ra đi

Say chiến đấu, mong ngày mai chiến thắng.


Nếu tiến mãi… dù mệt nhoài cũng đặng

Bằng rút lui, là chưa chiến đã thua

Thuyền ra khơi, mà sợ sóng gió đùa

Tâm như thế, là tâm hồn yếu ớt.


Cây quỵ ngã: do đốn xong “búa chót”

Thành xây nên: bởi viên đá “sau cùng”

Sợ làm chi, chỉ một trận “thư hùng”

Mà kẻ thắng, là thắng khi “trận cuối”


Khóc: nhục nhã, rên: hèn, than: yếu đuối

Hơi còn đây, nghị lực hãy còn đây

Và còn đây: chí hướng độ muôn loài

Thì đứng dậy, cười lên, hùng dũng tiến.