hanhtrinh   Đêm đã  về  khuya.   Trăng sáng vằng vặc, bao trùm lên không gian yên tĩnh một thứ ánh sáng vàng nhạt. Ánh sáng ấy như dải lụa mượt mà, mỏng manh được dệt từ một loại tơ thượng hạng. Nó nhẹ nhàng lách mình qua kẽ lá, rồi đột nhiên tràn xuống chảy dọc theo dòng sông lấp lánh. Màng sương bảng lảng quyện quanh, thấm vào người, se lạnh. Nghĩ về một dĩ vãng đã qua, một ký ức ngọt ngào về mẹ, lòng tôi chợt xốn xang buồn.

Mùa thu, ngày ấy, trên con đường này, lá vàng xào xạc dưới mỗi bước chân. Cả khu rừng già nua, cằn cỗi, chỉ còn trơ lại những cành cây khẳng khiu, hiên ngang giữa giông bão cuộc đời. Và sóng, bên kia, dòng sông xanh không gợn sóng, uốn lượn một vòng duyên dáng trước khi trôi về phía chân trời xa tít, vô định. Mẹ xiết chặt tay tôi, nói như tự nói với chính mình:

– Đời người là hành trình của một chiếc lá. Úa vàng rồi rụng rơi. Nó nằm yên trong đất, theo thời gian mà đi vào quên lãng. Con có hiểu không?

Tôi đưa đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ. Người mỉm cười rồi nói tiếp:

– Chiếc lá vàng sắp rụng kia là mẹ, và chồi non đầy nhựa sống này là con. Con là niềm vui tinh thần của mẹ. Hãy cố vươn lên con nhé!

 

… Mùa đông về. ngoài trời mưa không dứt. Gió từng cơn thổi mạnh, lùa qua những tấm phên mục nát, lạnh ngắt. Mẹ ngồi bên tôi, ôm tôi vào lòng, truyền cho tôi từng hơi ấm. Đôi mắt người mẹ ứa lệ. Trong vòng tay ấm áp của người, tôi chợt hỏi:

– Mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc?

– Không! Mẹ không khóc. Và con cũng sẽ không khóc. Cuộc đời này không còn gì để phải khóc con à!

Tôi hồn nhiên, không hiểu, hỏi lại một câu khác:

– Mẹ ơi, cái ông áo vàng thường xin ăn qua đây, con thấy ông ấy thường ngồi nhắm mắt, để làm gì thế hở mẹ?

– Ông ấy nhắm mắt để nhìn thấy con, để nhìn thấy mẹ, để nhìn thấy mọi người đau khổ trong tấm lòng an nhiên mà từ mẫn của ông ấy.

– Mà vì sao phải nhắm mắt mới nhìn thấy, hả mẹ?

– Ôi! con yêu, lớn lên rồi con sẽ hiểu. Giữa cuộc đời tăm tối này, người ta không cần phải mở mắt mới nhìn thấy. Hãy cứ nhắm và bước. Ánh sáng trong lòng con sẽ dẫn dắt từng bước chân của con trong cuộc đời. Nơi nào con được đưa đến, ở đó sẽ là thế giới, là căn nhà đích thực của con. Hãy nhắm mắt và ngủ đi. Khi thức dậy, con sẽ thấy và hiểu. Ngủ đi con!

 

… Giờ đây, trên con đường mùa thu, xào xạc lá vàng, chỉ còn có một mình tôi bơ vơ, lạc lõng. Trong cái cô liêu, tịch mịch của đất trời, tôi chợt nhận ra mình đã nhắm mắt mà bước đi tự bao giờ. Và kia, bên mái già lam, ánh đèn khuya le lói ẩn hiện một nụ cười bao dung của Người nhìn tôi. Và tôi chợt đã hiểu ra đâu là ngôi nhà đích thực của chính mình. Kể từ đó, tôi đã là hành trình của một chiếc lá, nhưng không phải là một chiếc lá để chờ vàng và rụng. Mà nó sẽ xanh và xanh mãi, mẹ ơi!

 

CHƠN HẠNH