Tình yêu cao thượng

Đã quyết đem thân đền vạn loại…

Đâu còn vương vấn chút tình riêng.

Giác Huệ (trích trong Giác Huệ thi tập 1)

Người Khất sĩ có tình yêu không nhỉ?

Nếu nói “không” là những kẻ vô tri!

Bằng nói “yêu” là những kẻ tình si!

Không? Hay có? Xin ai giùm giảng giải…


Hãy lẳng lặng lắng nghe Tăng đáp lại:

Có mà không!- Không mà có mới kỳ.

Không! Là không cái tình ái li ti

Có! Là có mối tình yêu đại hải…


Tăng không thể yêu riêng người cháu gái

Mái tóc huyền thơ mộng xõa bên vai

Môi thắm tươi mắt phượng điểm mày ngài.

Giọng ấm áp thêm tướng đi yểu điệu.


Tăng không thể yêu riêng người mẹ yếu

Trán nhăn nheo, mày nhíu, chiếc răng lung…

Tay run run cầm gậy, gậy rung rung…

Tóc ngời tuyết nhớ con lòng thổn thức.


Tăng không thể yêu riêng tình cốt nhục

Đồng tinh cha, đồng lệ nóng máu đào.

Sống bên nhau và mãi mãi có nhau.

Bước đồng bước, vai sánh vai khắp xứ…


Tăng không thể, yêu riêng người mỹ nữ

Bên giường ngà, chiếu ngọc tiệc linh đình

Nào thân kề, má dựa, tựa si tình

Phải có thứ tình yêu cao viễn chứ?


Có! Có! Có! Tình yêu vô tư lự…

Rộng mênh mông ngàn biển…“Thái Bình Dương”

Cao chập chùng muôn núi… “Mã Lạp Sơn”

Quí vạn bội: “Kỳ quan Kim Tự Tháp”


Tăng yêu kẻ đầy phong sương bão táp:

Thân lạc loài, tâm khổ não triền miên

Tăng yêu người trong cuộc sống thị thiền:

Cam chịu cảnh long đong đời cô quạnh…


Kìa! Trước mắt bên vỉa hè gió lạnh

Kẻ tật nguyền lê bước để xin ăn

Thân thể gầy, mặt hốc hác, da nhăn

Sức suy kiệt, nhưng đôi môi cố mở.


- Lạy chú, bác! Lạy cô, dì, cậu, mợ

Xin cảm thương, kẻ đui, tối, tật nguyền

Thí chén cơm, chén gạo, thí đồng tiền

Để kiếp sống thừa nầy thêm sống đỡ”


“- Lạy chú, bác! Lạy cô, dì, cậu, mợ”…

… Van! Cứ van… van mãi… cổ khô khan

Nhưng than ôi! Nào thấy tấm lòng vàng?

Cổ càng rát, càng van… càng rát cổ.



Có những lúc khách kia còn nạt nộ:

“ – Dang! Dang! Dang! Ta bảo hãy dang ra

Không phải không? Còn đợi xuống tay à?

Thật xui xẻo, cứ kỳ đà cản mũi”


Rồi đông đến, gió đông run rẩy thổi…

Hôn làn da, thấm lạnh nổi da gà

Chịu co ro lấy thớt thịt làm nhà

Kẻ trướng gấm có sầu? Hay trối kệ?


Trong biệt thự nguy nga và tráng lệ

Cảnh bất công diễn biến thật đau lòng.

Ông chủ nhà mập mạp ngủ chăn bông

Người nô bộc ốm gầy nằm chiếu đất.


Chủ “ấm áp” tôi đòi “run bần bật”

Nhưng thôi đâu? Còn… còn nữa… kia mà

Lúc lỡ tay, chén rớt… nứt, vỡ ra…

Chủ xuống lệnh: “cúp lương”, nghèo? “ráng chịu”


Đại cường quốc lâm le xâm nhược tiểu

Binh ầm ầm cuồn cuộn thét vang trời…

Thôn tính xong, gieo rắc khổ nơi nơi

Và chẳng rũ lòng thương người chiến bại.


Thảm cảnh ấy… diễn ra… và diễn mãi…

- Hỏi do đâu? Người nhỉ? Hỏi do đâu?

- Do tình yêu cao thượng mất từ lâu

- Do tình ái thấp hèn, lan đồng nội…



Vậy nhân thế, hãy lắng nghe Tăng hỏi:

Có buồn chăng? Khi cốt nhục tương tàn

Có sầu chăng? Khi nòi giống lầm than?

Có thương xót? Khi muôn loài thống khổ?


Nếu đã có? Và dĩ nhiên phải có có!

Sao bỏ qua? Để ngày tháng trôi qua?

Sao dần dà? Để tuổi sống thêm già?

Sao bó gối? Để tinh thần kiệt quệ?


Phải cứu rỗi, dù nguy lòng chẳng nệ

Ta ra tay, ta xả kỷ, lợi tha:

Là thân ta, ta chớ nghĩ thân ta,

Miễn phụng sự, vẹn tình yêu cao quí.


Ai đồng khí? Ta xiết tay đồng khí…

Ai đồng thinh? Ta hợp mặt đồng thinh.

Ai đồng tâm? Thì sớm sớm đứng lên…

Ai đồng chí? Thì mau mau tiến tới…


Vung gươm huệ, chém bay đầu tội lỗi

Khoác cà sa, độ chúng khổ hằng sa.

Đem lục hòa, kiến tạo cảnh bất hòa

Xây cực lạc, đạp bằng thành loạn lạc!


Ôm bát đất, nâng cõi lòng bát ngát…

Lấy tình chung, xa lánh chữ tình riêng:

Như Thích Ca là một đấng siêu nhiên

Tuy vương giả, nhưng chẳng màng vương giả.


Gác tiếng địch, cung đàn, ngôi cũng xóa

Gót chân son nào ngại đám phong trần?

Chiếc gậy tre theo năm tháng mòn dần…

Nhưng chí nguyện từ bi không lợt lạt.


Chúa cứu thế thấy nhơn loài háo sát

Ngài thốt lời bất hủ, đáng bia son:

“- Con hãy thương những kẻ chẳng thương con

Con chớ ghét những người con đáng ghét”


Chúa cứu thế y hành dù đói rét;

Đem thánh kinh truyền bá khắp kinh thành

Rủi tiểu nhân ích kỷ hại cha lành

Trước khi chết vẫn mỉm cười tha thứ.


Tăng hiện tại noi gương người quá khứ,

Đời bao nhiêu sầu khổ, bấy nhiêu yêu!

Yêu! Yêu! Yêu! Đoàn Khất sĩ cứ yêu!

Yêu tha thiết, muôn loài đang lận đận!!!


Tuy độ chúng hiện giờ… chưa độ tận

Nhưng linh hồn cũng đã bớt linh đinh

Còn ai kia mãi nói: “cứu nhơn sinh”

Song nào thấy, thực hành theo nguyện ước.


Nói “yêu nước” mà hành vi bán nước.

Nói “yêu đời” mà động tác hại đời;

Nói “yêu người” mà sự thật giết người

Vậy tất cả, chung xây tình cao cả…


Kìa gió thoảng, lá vàng rơi lả tả…

Ngàn mây xanh xào xạc cỏ rung rinh

Như hoan hô, như ca tụng tán thành

“Ta quyết nhắm lòng từ bi trực chỉ”