Huệ đáp bài thơ Huynh gởi đệ

(Giải nhất trong Văn đoàn Tinh hoa năm 1959)

Tặng bạn Giác Phổ và những huynh đã:

“Bỏ Khất sĩ bước sang đời Chiến sĩ”


Tôi Giác Huệ, đọc xong thơ Huynh gởi

Khiến trào dâng chua xót cả tâm can!!!

Nhớ ngày này huynh cất bước du phang

Mang chí nguyện, giờ bay theo ngọn gió…


Kìa! Chót lưỡi cơm đàn na còn đó!

Sao Huynh đành bỏ dở chí đăng sơn?

Dưới trùng dương, bóng cá sấu chập chờn…

Vào lưới, rọ vì ham mồi chung đỉnh…


Vòm trời rộng con chim xanh lơ lửng…

Vào lồng son, vì gạo trắng, nước trong

Thôi! Từ đây ủ rủ chốn chuồng lồng

Đời hồ hải, đời dọc, ngang đã hết.


Trong rừng thẳm, chúa sơn lâm gào thét

Ham mồi ngon, nạp mạng dưới hầm sâu

Nào hoa ngàn, cỏ nội, có còn đâu?

Nào nước biếc, non xanh, cam vĩnh biệt.


Đường thiên lý bóng tăng sư mải miết

Ham vinh hoa chận đứng bước Ta- bà…

- Thì đời Tôi, đời của cả bao la

Của vạn loại, không riêng gì một loại.

Dù khổ hải, dù da nhăn, trán cháy

Dù xương tàn, thịt nát, máu khô khan

Dù phong ba, dù bão táp mưa chan

Cũng quyết định tiến trên đàng “chánh định”.


Đây: Chuông “Giác” hùng hồn ngân cảnh tỉnh

Sao Huynh còn mê mải cuộc Chương Đài

Huynh: bôn ba, vui thú chốn trần ai

Tôi: hối hả bươn về nơi tịnh lạc…


Huynh: ôm súng, vì đời không kể thác

Tôi: mang gươm, vì đạo chẳng màng sanh

Huynh: cuốn xong vào ống sợi tơ mành

Tôi: đã tháo ra cuồn dây chỉ thắm.


Đó! “Cỏ nhát” Huynh nghiêng đầu, Huynh nhắm,

Đây: “Cam lồ” Tôi dở nút, Tôi say

Huynh: chăn bông, nệm gấm, ấm hình hài

Tôi: chiếu đất, màn trời, vui tánh trí.


Huynh: ấp ủ, vỗ về nàng ca kỹ

Tôi: khuyên lơn giác ngộ khách phong trần

Huynh sữa, bơ; Huynh cá, thịt sơn trân,

Tôi lê hoắc; Tôi tương, dưa, rau, muối.


Huynh: có lộc, Huynh mặc ai lủi thủi

Ví như gà: có lúa, có than hồng

Tôi: không lương, Tôi cũng đủ no lòng

Ví như hạc: không lương, không chảo nước.


Ồ! Như thế! Huynh, Tôi hai nguyện ước:

Huynh khác Tôi, là phụng sự dân sinh

Tôi khác Huynh là phụng sự phàm linh

Chí đã khác, dĩ nhiên đường phải khác.


…Huynh dốc chí: tương tàn và tương sát

…Dùng máu đào, xương trắng, cứu lê dân

Tôi dốc lòng: tương ái với tương thân…

…Dùng nước Tịnh, nhành dương lo độ chúng.


Huynh: kết quả, muôn lòng người nao núng

Tôi: viên thành, cả vạn loại hân hoan

Huynh: “mề đay” lấp lánh ánh châu vàng

Tôi: “trí huệ” long lanh màu ngũ sắc.


Huynh: quyết phạt thành Nam, công ải Bắc

Tôi: quyết đưa Đông độ đến Tây phương

Huynh: cùng người đắm đuối giấc hoàn lương

Tôi: đánh thức ai kia tàn mộng điệp


Vậy: đường Huynh và đường Tôi chẳng hiệp

Huynh:đường Huynh, Huynh:tiến, Huynh:không lui

Tôi: đường Tôi, Tôi: tiến, Tôi: nào lùi?

Chờ kết cuộc, xem ai là tự tại?


Và, tái bút lúc canh ba gà gáy

Bao oan hồn, pha lẫn giọng ve than.

Phải chăng đây, kết đọng bởi tương tàn?

Sao chửa chịu dừng chân, Huynh Tôi hỡi?

(27-9-1959)

HT. Giác Huệ (trích trong Giác Huệ Thi tập 1)